Tôi đã đọc cuốn sách này hai lần và nhiều
lần hơn nữa với những đoạn mà tôi tâm đắc. Tôi ước gì bất kỳ ai cũng đọc được
cuốn sách này. Tác giả đã đề cập đến một vấn đề mà tôi nghĩ người trẻ nào cũng
đều quan tâm: “làm thế nào để hiểu được chính mình”. Tôi vẫn nhớ như in cái cảm
giác chống chếnh, bất định, mơ hồ và mất phương hướng của mình cách đây hơn
mười năm, khi tôi vừa ra trường và chập chững bước vào đời. Tôi băn khoăn không
biết mình là ai, mình muốn điều gì. Tôi đã cảm thấy sợ hãi và cô độc vô cùng.
Nếu tôi đọc được cuốn sách này vào thời điểm đó, không nghi nghờ gì, chắc chắn
là tôi sẽ học được nhiều điều hữu ích. Kể cả bây giờ, tôi vẫn vô cùng hạnh phúc
khi đọc những trang sách này. Có rất nhiều điều mà một người trẻ và một người
đã không còn trẻ lắm nữa (như tôi), có thể học hỏi từ cuốn sách này.
Điều tác giả muốn nhắn nhủ đến các bạn trẻ là đừng lãng phí thời gian tuổi trẻ
của mình, hãy dành quãng thời gian đó để xây dựng và hoàn thiện một phiên bản
tốt nhất của chính mình, hãy rèn luyện sức khoẻ, hãy đọc thật nhiều cuốn sách
có ích, hãy lên đường để có những trải nghiệm thú vị, hãy duy trì những thói
quen tốt.
Đọc cuốn sách này, tôi cứ bị ám ảnh bởi
những người bạn mà tác giả đã gặp trong những chuyến đi của mình, những người
như tác giả nói – sống dưới khả năng của mình: “Tôi gặp không biết bao nhiều
người như Nicole, như Sunny trong cuộc sống, và trên bước đường lữ hành. Là Bi,
cô bé tôi quen từ thời cấp ba với những bức vẽ xinh xắn dễ thương và mong ước
trở thành họa sĩ. Là Cecilia, cô bạn người Hồng Kông với óc thẩm mỹ tuyệt vời
và đam mê trang trí nội thất. Rất giỏi, rất thông minh, có năng khiếu. Nhưng
vấn đề chung của họ là không cố gắng hết sức. Họ không dành thời gian để chăm
lo phát triển tiềm năng của mình. Họ để ngày tháng trôi qua trong những việc
lặt vặt manh mún ngày thường, họ để mình chìm vào những thói quen xấu. Tôi thấy
tiếc cho họ, những người sống dưới khả năng của mình. Không thực sự phấn đấu để
trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Lựa chọn một cuộc sống làng nhàng,
thoải mái. Sẽ chẳng có gì để nói nếu họ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng điều đáng nói
là lối sống đó khiến họ bất mãn với chính mình. Họ biết mình có thể sống tốt
hơn. Có một sức khỏe tốt hơn. Một sự nghiệp đúng như mình mong ước. Vòng tròn
quan hệ lành mạnh hơn. Một cuộc đời ý nghĩa hơn. Nhưng họ không làm điều đó. Họ
sống trong vòng an toàn của bản thân, của những điều quen thuộc, những thói
quen cũ. Lặp đi lặp lại một cái vòng lẩn quẩn. Mãi vẫn không sống được đến tận
cùng với chính mình. Họ không đủ can đảm để thay đổi, để rồi cảm giác thất vọng
về chính mình. Ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống. Liệu sống như vậy có làm họ
mãn nguyện chăng?”. Tôi thấy mình trong đó. Tôi cũng đã từng để ngày tháng
trượt qua kẽ tay, ngày này qua ngày khác trôi qua vô nghĩa. Không phải là tôi
không có những thói quen tốt, tôi thích tập thể dục, tôi có những người bạn
tốt, tôt thích đọc sách, nhưng có những khoảng thời gian tôi nuông chiều bản
thân với những cuốn sách tình cảm êm ái, đọc xong chẳng đọng lại điều gì; tôi
ru ngủ bản thân trong một cuộc sống làng nhàng, quẩn quanh trong vòng tròn an
toàn nhưng ít có ý nghĩa. Gấp cuốn sách lại, tôi thấy mình cần phải làm một
điều gì đó. Và Blog này ra đời, tôi muốn lưu lại một chút dấu vết của mình
trong những ngày tháng đã và sắp qua, ít nhất là qua những cuốn sách tôi đọc.