Đọc Trong thẳm sâu tâm hồn của
Jacquelyn Mitchard có một nỗi buồn cứ nặng trĩu trong lòng tôi, không chỉ bởi
cuốn sách viết về câu chuyện của một gia đình có một người con trai bị bắt cóc,
mà có lẽ tôi buồn bởi đọc thấy những bi kịch cứ nối tiếp trong cuộc sống của họ
từ sau sự kiện đó. Họ vẫn là một gia đình, vẫn chịu đựng chung một nỗi đau
nhưng dường như họ đang dần cách xa nhau cả vạn dặm, họ đang dần đánh mất nhau –
chính những người còn lại trong gia đình đó. Tôi không thích nhận vật người mẹ
- Beth. Nỗi đau của một người mẹ đánh mất con có lẽ không thể nào đo đếm được,
nhưng trong câu chuyện này, tôi thấy nỗi đau của cô ấy quá ích kỷ. Từ khi mất
Ben, Beth cũng gần như đóng băng tâm hồn của mình, cô từ chối yêu thương những
người còn lại trong gia đình, đặc biệt là hai đứa con khác của cô. Tôi gần như
đau đớn cùng nỗi đau của Vicent, một cậu bé đáng yêu. Cậu cũng yêu thương em
trai của mình. Nhưng cái gánh nặng mà cậu đang phải mang nó gần như quá sức của
cậu, cái ý nghĩ cứ ảm ảnh cậu rằng, mình chính là người đã làm mất em và rằng,
mình không được mẹ yêu đã ăn mòn và huỷ hoại cuộc sống của một đứa bé từ khi chỉ
mới 7 tuổi, để rồi Vicent trở thành Reese, một cậu bé tuổi teen bất trị, lao đầu
vào mọi rắc rối, buộc phải chữa trị tâm lý. Tôi ghét Beth vì cô đã chỉ nghĩ đến
nỗi đau của mình mà thờ ơ với nỗi đau của chồng và những đứa con khác của mình,
cô cũng đã gần như huỷ hoại cả gia đình của mình, kể cả khi Ben đã quay trở về.
Nhưng tôi đánh giá cao hành động của Beth khi cô đấu tranh để Ben được quay trở
lại với gia đình đã đánh cắp nó. Cô đã nhìn thấy Ben – mà bây giờ là Sam đang
héo mòn dần khi sống cùng gia đình nhà Capadora và cô đã đấu tranh để Sam được
trở về nhà cũ sống (một quyết định theo tôi hoàn toàn là vì lợi ích của Sam).
Suy cho cùng thì nơi thẳm sâu nhất trong tâm hồn đó chính là tình yêu thương
dành cho nhau. Cũng chính tình yêu thương đã kéo Sam một lần nữa trở về với gia
đình (lần này là tự nguyện). Một cái kết mở cho câu chuyện nhưng tôi hy vọng
tình yêu thương sẽ chữa lành những vết thương cho mỗi thành viên nhà Capadora để
một lần nữa họ lại được ở bên nhau trọn vẹn.
Đây là nơi tôi lưu giữ lại những suy nghĩ của mình sau khi đọc những cuốn sách mà tôi tâm đắc. Tôi luôn tin rằng, mỗi cuốn sách là một người bạn sẽ theo ta trong suốt những hành trình trong cuộc đời này.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
[Review] Con đường phía trước - The Road Ahead, Bill Gates
Chúng ta đang bắt đầu thập niên 20 của thế kỷ thứ hai mươi mốt, và những gì ta nghe được nhiều nhất trong những năm này có lẽ...
-
Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa Xoá nhoà hết những điều em hứa Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa Nắng không trong như nắng buổi ban đầu. ...
-
Phương Đông – đối với hầu hết những người Phương Tây, đấy là nơi chứa đầy sự huyền bí, nhưng cũng là nơi của đói nghèo và mọi rợ. Cũng...
-
Một cuốn sách tuyệt vời của một con người tuyệt vời. Tôi ngưỡng mộ cuộc đời của GS Randy Pausch, càng ngưỡng mộ cái cách mà ông và...