Phải rất lâu rồi tôi mới "dám" đọc lại truyện của Haruki Murakami, từ cái thời "Rừng Nauy", "Phía nam biên giới, phía tây mặt trời"..., có lẽ phải hơn mười năm rồi. Ấn tượng chung của tôi về sách của Murakami là nó quá tối tăm, thế giới nội tâm của con người được phác họa trong đó có cái gì đó nó hơi mục ruỗng, dị dạng. Mỗi lần đọc truyện ông tôi lại thấy tâm trạng mình trĩu nặng và khó thở. Chính vì thế, tôi đã lấy hết dũng cảm để bắt đầu đọc 1Q84, sau rất nhiều năm nó được xuất bản. Và tôi đã rất bất ngờ. Tất nhiên là vẫn còn đó những yếu tố huyền hoặc, kiểu như thế giới có hai mặt trăng tồn tại, vẫn là hiện thực đó nhưng lại không phải là hiện thực mà ta đã sống ngày hôm qua, như nhộng không khí; những hình ảnh giàu tính biểu tượng như thành phố mèo; vẫn còn những con người kỳ lạ như Người tí hon, mang hơi hướng hơi kỳ dị như nhân vật Fukaeri... Nhưng cảm giác hoàn toàn khác. Tôi đã bị cuốn hút vào 3 tập truyện và đọc một cách nhẹ nhàng, thoải mái, không còn giảm giác nặng nề, bí bách nữa. Tôi nghĩ rằng, vượt lên trên những yếu tố đó là tình yêu giữa Aomame và Tengo, chính tình yêu đã xóa nhòa khoảng cách hai mươi năm đằng đẵng và đã kéo hai con người tưởng chừng như thuộc về hai thế giới xa lạ đó bước vào một thế giới mới nơi tồn tại hai mặt trăng. Tôi vẫn cho rằng, tất cả những rắc rối mà các nhân vật đã trải qua trong cuốn sách này chỉ là để hai người đó tiến lại gần nhau hơn. Tôi cũng thích cái cách tác giả luân phiên viết về Aomame và Tengo, điều đó tạo nên cái cảm giác dù chưa gặp được nhau nhưng cuộc đời họ đã được đan cài vấn vít như những sợi tơ nhện. Sau tất cả, những người yêu nhau sẽ về bên nhau. Một cuốn sách hấp dẫn của Murakami
Đây là nơi tôi lưu giữ lại những suy nghĩ của mình sau khi đọc những cuốn sách mà tôi tâm đắc. Tôi luôn tin rằng, mỗi cuốn sách là một người bạn sẽ theo ta trong suốt những hành trình trong cuộc đời này.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
[Review] Con đường phía trước - The Road Ahead, Bill Gates
Chúng ta đang bắt đầu thập niên 20 của thế kỷ thứ hai mươi mốt, và những gì ta nghe được nhiều nhất trong những năm này có lẽ...
-
Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa Xoá nhoà hết những điều em hứa Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa Nắng không trong như nắng buổi ban đầu. ...
-
Phương Đông – đối với hầu hết những người Phương Tây, đấy là nơi chứa đầy sự huyền bí, nhưng cũng là nơi của đói nghèo và mọi rợ. Cũng...
-
Một cuốn sách tuyệt vời của một con người tuyệt vời. Tôi ngưỡng mộ cuộc đời của GS Randy Pausch, càng ngưỡng mộ cái cách mà ông và...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét