Đi tìm lẽ sống là một
cuốn sách kinh điển của Viktor Frankl, một nhà thần kinh học và bác sĩ tâm thần
người Áo, quan trọng hơn, ông là người đã sống sót qua bốn trại tập trung của
phát xít Đức. Cuốn sách này, như ông nói “không hướng đến việc thuật lại những
sự việc, sự kiện lịch sử…, không chú trọng những điều ghê rợn kinh hoàng, vốn
được mô tả khá nhiều (tuy rất ít người tin), mà nó viết về những nỗi dày vò nho
nhỏ. Nói cách khác, cuốn sách sẽ tìm cách trả lời câu hỏi: Các tù nhân nghĩ về
cuộc sống hàng ngày trong trại tập trung như thế nào?”.
Từ những quan sát và trải
nghiệm thực tế ở các trại tập trung, với tư cách là một người tù và dưới góc
nhìn của một nhà khoa học, ông đã đi tìm câu trả lời cho câu hỏi, ý nghĩa của
cuộc sống là gì, những nỗi đau khổ mà con người phải chịu đựng trong địa ngục
trần gian này liệu có đem đến một ý nghĩa nào không? Từ đó, ông đã xây dựng nên
liệu pháp ý nghĩa hay còn được một số tác giả gọi là “Trường phái thứ ba của Áo
về tâm lý liệu pháp”, tập trung vào ý nghĩa của sự hiện hữu của con người cũng
như ý nghĩa của việc con người đi tìm lẽ sống của đời mình. Theo liệu pháp ý
nghĩa, nỗ lực tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống chính là động lực thúc đẩy con
người.
Cuốn sách gồm hai phần
chính:
Phần 1: Những trải nghiệm
trong trại tập trung
Phần 2: Sơ lược về liệu
pháp ý nghĩa
Và phần Tái bút viết
năm 1984
Như mở đầu tác giả đã
trình bày, cuốn sách này không phải là một cuốn tư liệu lịch sử về những sự việc,
sự kiện đã xảy ra trong các trại tập trung của Đức Quốc xã, nên ở phần đầu, tác
giả mặc dù có miêu tả về những nỗi thống khổ của người tù, nhưng phần lớn là những
quan sát và kết luận của ông về tâm lý của tù nhân. Ông cố gắng làm sáng tỏ ba
giai đoạn phản ứng tinh thần của người tù đối với cuộc sống trong trại: giai đoạn
đầu sau khi nhập trại; giai đoạn khi đã quen với cuộc sống trong trại; và giai
đoạn sau khi được thả tự do.
Điều làm tôi thấy giá
trị khác biệt trong cuốn sách của Viktor Frankl đó là, dù trong bối cảnh cuộc sống
trong tù có khắc nghiệt đến thế nào, ông vẫn quan sát và nhận ra được rằng “bất
kể tình trạng bị quản thúc về thể xác và áp lực căng thẳng về tinh thần, đời sống
nội tâm của các tù nhân trong trại tập trung vẫn rất sâu sắc”. Ông phát hiện ra
rằng có một số tù nhân “những người xuất thân là trí thức có thể cảm thấy rất
đau đớn về thể xác (do thể chất ốm yếu), nhưng thế giới nội tâm của họ lại rất
kiên cường. Họ thường có thể tự rút mình ra khỏi hoàn cảnh khủng khiếp xung
quanh để đến với cuộc sống nội tâm phong phú và sự tự do về tinh thần. Chỉ có
cách này mới giải thích được nghịch lý tại sao một số tù nhân trông bề ngoài yếu
đuối lại có thể tồn tại trong trại tốt hơn những người cường tráng khác”; “Sức
mạnh bên trong giúp cho người tù tìm thấy sự cứu rỗi trong nỗi cô đơn, trống vắng
và buồn chán trước cuộc sống”. Ông đi đến kết luận “tôi hiểu được làm sao mà một
người không còn gì trên thế gian này vẫn biết thế nào là hạnh phúc dù chỉ
thoáng qua, đắm chìm trong suy nghĩ về người mình yêu thương. Trong lúc cảm thấy
cô độc, khi không thể làm gì tích cực, khi điều duy nhất một người có thể làm
là nhẫn nại chịu đựng thì nỗi nhớ về những người yêu thương là niềm hạnh phúc
duy nhất của các tù nhân”. Bởi vì, “Tình yêu là mục đích cuối cùng và mục đích
cao cả nhất của nhân loại”. Chính bởi tình yêu với con người và cuộc sống không
bị bào mòn đi trong trại tập trung nên một số người tù lại càng có đời sống nội
tâm sâu sắc hơn bao giờ hết. Vượt lên khung cảnh ảm đạm, xám xịt của nhà tù, họ
vẫn nhìn thấy được những vẻ đẹp hiếm hoi của thiên nhiên. Tôi vô cùng xúc động
trước chi tiết những người tù khi ngắm cảnh hoàng hôn đã thốt lên “thế giới này
sao có thể đẹp đến thế!”. Suy cho cùng, ngay cả trong những hoàn cảnh khắc nghiệt
nhất mà một con người có thể phải chịu đựng trong cuộc đời thì, tình yêu vẫn
luôn là cội nguồn sức mạnh để họ vượt lên nghịch cảnh, giữ được phẩm giá của
mình.
Một câu hỏi cũng vô
cùng sâu sắc mà tác giả đặt ra trong phần này là phải chăng, con người chẳng
qua chỉ là một sản phẩm của hoàn cảnh và môi trường xung quanh? Thế còn sự tự
do của con người thì sao? Và từ những trải nghiệm trong trại tập trung tác giả
kết luận “con người có sự lựa chọn cho hành động của mình… Con người có thể giữ
vững sự tự do về tinh thần, sự độc lập về tâm trí, ngay cả trong những điều kiện
tồi tệ do căng thẳng về tinh thần lẫn thể chất… Người ta có thể lấy đi của một
người mọi thứ, chỉ trừ một điều: sự tự do - sự tự do trong việc lựa chọn thái độ
sống trong bất kỳ hoàn cảnh nào, và sự tự do lựa chọn hướng đi của mình. Và
luôn có những lựa chọn mà ta phải quyết định. Mỗi một ngày, mỗi một giờ thường
đem đến cho ta cơ hội để đưa ra quyết định, quyết định về việc bạn sẽ khuất phục
hay ngẩng cao đầu trước những thế lực đang đe doạ cướp đi con người thật của bạn,
cướp đi sự tự do bên trong của bạn.” Đây là tiền đề vô cùng quan trọng để chúng
ta dừng việc đổ lỗi cho hoàn cảnh với những thất bại của ta, với những điều ta
đã đánh mất hoặc không thể đạt được trong đời. Điều này cũng khích lệ chúng ta
đừng do dự, đừng lo sợ trước hoàn cảnh khó khăn, bởi, chúng ta luôn tự do để lựa
chọn và đưa ra quyết định của chính mình. Chúng ta hoàn toàn có thể tự do lựa
chọn và quyết định sống cuộc đời mà mình mong muốn. Tôi vô cùng tâm đắc với những
luận điểm sắc bén của tác giả khi ông phê phán thuyết tiền định. Ông cho rằng,
thuyết này còn sai lầm và nguy hiểm hơn nhiều sự đề cao bản năng tình dục trong phân tâm học. Bởi
vì theo ông, con người mới là chủ thể quyết định mục tiêu và ý nghĩa cuộc sống
của mình, nói cách khác, con người tự do định đoạt số phận của mình, “con người
có khả năng biến đổi thế giới trở nên tốt đẹp hơn cũng như có thể thay đổi
chính mình để trở thành người ưu tú hơn”.
Ở phần hai, tác giả
trình bày sơ lược về liệu pháp ý nghĩa. Đây là một phương pháp ít hồi tưởng về
quá khứ và ít quán xét nội tâm hơn. Liệu pháp ý nghĩa tập trung hơn vào tương
lai, tức là vào những ý nghĩa cuộc sống sẽ được bệnh nhân xây đắp trong tương
lai. Trong phần này, tác giả đề cập đến “trạng thái tồn tại chân không” – một
hiện tượng tâm lý phổ biến của con người ở thế kỳ 20. Đây là trạng thái tâm lý
chán nản, buồn phiền, cảm giác vô nghĩa trong cuộc sống. Theo tác giả, đây là
những người “có đủ điều kiện để sống nhưng không có lý do để sống; họ có phương
tiện sống nhưng không có mục đích sống”. Từ những quan sát của cá nhân tôi thì
dường như, khi bước sang thế kỷ 21, con người vẫn mang theo đâu đó những biểu
hiện này. Trên mạng xã hội, ngay trong cuộc sống, không hiếm để bắt gặp những
con người luôn ủ rũ, chán nản, u buồn trước mọi điều. Câu trả lời cho những người
này, đó là “Hãy sống như thể bạn đang được sống lần thứ hai và đang sắp phạm phải
sai lầm như đã từng phạm phải lần đầu tiên”. Điều này có nghĩa là gì? “Câu châm
ngôn ấy đặt con người vào tình thế đối mặt với tính hữu hạn của cuộc sống cũng
như hành động cuối cùng mà người đó đã tạo ra cho mình và cho đời. Liệu pháp ý
nghĩa cố gắng giúp bệnh nhân nhận ra trách nhiệm của bản thân để người đó hiểu
được trách nhiệm của mình là để thực thi nhiệm vụ nào, hướng tới mục tiêu gì,
hoặc dành cho ai”. Điều này có nghĩa là con người phải có trách nhiệm đối với sự
tồn tại của bản thân mình và đối với cuộc sống. Vậy, làm sao chúng ta có thể
tìm thấy ý nghĩa cuộc sống, để biết rằng, mình không phải là kẻ vô dụng, không
có giá trị? Theo liệu pháp ý nghĩa, chúng ta có thể tìm thấy ý nghĩa này trong
cuộc sống theo ba cách khác nhau: (1) tạo ra một công việc hoặc thực hiện một
điều gì đó; (2) trải nghiệm điều gì đó hoặc gặp gỡ một ai đó; và (3) bằng thái
độ chúng ta đối mặt với đau khổ”. Theo Franlk, chúng ta có thể tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống thậm chí cả
khi ta đang trải qua bi kịch cuộc đời.
Ngay trong những ngày
tháng tù đày đầy đau khổ, nghiệt ngã, có một câu hỏi luôn chiếm lĩnh tâm trí
Viktor Frankl là “Liệu tất cả những đau khổ này, sự chết chóc bao quanh chúng
tôi này, có một ý nghĩa nào chăng?”. Đây là câu hỏi đã thúc đẩy ông tiến về
phía trước vì rút cuộc, ông hiểu rằng, những khổ đau mà mình đang chịu đựng này
thực sự có ý nghĩa. Từ những đúc rút của Viktor Frankl ta cũng hiểu rằng chúng
ta vẫn có thể tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời ngay cả khi đối diện với một tình
huống vô vọng, với một số phận không thể thay đổi “vì điều quan trọng là chúng
ta sẽ thấy được năng lực thật sự của bản thân, vốn có thể thay đổi bi kịch cá
nhân thành chiến thắng, biến hoàn cảnh nghiệt ngã thành sự mạnh mẽ của bản
thân”. Trong cuộc sống hằng ngày, có đôi khi chúng ta có thể nản lòng vì một điều
gì đó, thì hãy luôn nhớ rằng, khi có một mục tiêu để hướng đến và với tinh thần
chịu trách nhiệm đến cùng sẽ khiến cho sự tồn tại của chúng ta thực sự có ý
nghĩa.
Có một điều tôi rất
trân trọng khi đọc cuốn sách này, đó là nó đề cao giá trị của quá khứ, “Ở đó, mọi
việc đều đã hoàn thành và không gì có thể phá bỏ. Tôi phải nói rằng đã từng sống là một hình thức chắc
chắn nhất của sự tồn tại”. Chính bởi vì đã sống một cuộc đời ý nghĩa nên chúng
ta sẽ không bao giờ phải hối tiếc khi thời gian trôi đi, không bao giờ phải
ghen tị với tuổi trẻ của ai đó; “thay cho các khả năng, tôi có những sự việc thực
trong quá khứ, không chỉ thực tế về công việc đã làm và tình yêu đã có, mà cả về
những đau khổ mà tôi đã dũng cảm trải qua”.
Liệu pháp ý nghĩa cũng
cung cấp cho chúng ta một kỹ thuật để chữa lành hầu hết mọi nỗi sợ hãi, lo lắng
của con người, đó là “suy nghĩ đảo nghịch” “theo hai phương diện rằng nỗi sợ sẽ
biến điều mà một người lo sợ thành sự thật, và rằng sự mong muốn quá mức một điều
nào đó sẽ khiến cho một người không thể đạt được điều ấy”. Tôi sẽ thử áp dụng
phương pháp đảo nghịch này để cải thiện nỗi sợ phải phát biểu trước đám đông và
hy vọng rằng nó sẽ thành công.
Tôi đã từng thích một
câu cách ngôn như thế này: Hạnh phúc là có một công việc để làm, một người để
yêu và một điều gì đó để chờ đợi. Sau khi đọc xong Đi tìm lẽ sống của Viktor
Frankl, tôi mới hiểu, câu nói này mang đậm tinh thần của Liệu pháp ý nghĩa. Tôi
cũng rất thích những ý nghĩa ẩn sau tựa đề cho cuốn sách xuất bản bằng tiếng Đức
của ông “Hãy nó Có với cuộc sống, bất kể mọi việc có như thế nào chăng nữa”.
Câu này hàm ý rằng “cuộc đời vẫn còn nhiều ý nghĩa tiềm ẩn trong bất cứ hoàn cảnh
nào, kể cả trong những tình huống khốn khổ nhất”. Bất kể trong tình huống nào,
hãy tạo ra điều tốt nhất.
Đi tìm lẽ sống thực sự
là một cuốn sách tuyệt vời, là kim chỉ nam để ta có một cuộc sống ý nghĩa và trọn
vẹn nhất, để ta không phải tiếc nuối khi bóc những tờ lịch trên tường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét